Chú Nguyễn Thanh Hà - 1960; đã từng là chiến sĩ Tiểu đoàn 176 - bên Lào, truy quét Fullro, quê quán: Trường Sơn - Đức Thọ - Hà Tĩnh, hiện đang cư trú tại Kbang - Gia Lai.
Xem video👆
Chú Hà – Người Lính Giữa Lằn Ranh Sống Chết & Hành Trình Không Gục Ngã
Tôi gặp chú Hà trong một buổi chiều muộn, khi cả hai đang nhâm nhi ly trà nóng. Chú giản dị, hiền lành như bao người nông dân khác. Nhưng khi câu chuyện mở ra, tôi như bước vào một thước phim đầy kịch tính – nơi súng đạn, máu và lòng quả cảm hòa quyện vào nhau.
Lính vệ binh giữa rừng già & cuộc đối đầu với phỉ Vàng Pao
Năm 1982, chàng trai Nguyễn Thanh Hà rời quê Hà Tĩnh, khoác ba lô lên đường nhập ngũ. Đơn vị của chú – Đại đội Vệ binh, Tiểu đoàn 176 – nhận lệnh hành quân sang Khăm Muộn, Lào, phối hợp truy quét Fulro. Nhưng thứ đáng sợ nhất trong rừng già Đông Dương không phải bọn Fulro, mà là đám phỉ Vàng Pao. "Bọn này như hổ dữ, chuyên phục kích bất ngờ, giết chóc không ghê tay!" – chú Hà kể, đôi mắt ánh lên những ký ức năm nào.
Một đêm nọ, tổ ba người của chú đi tuần tra dọc con suối cạn giữa rừng già. Ánh trăng hắt bóng lên tán cây rậm rạp, không gian im ắng đến mức có thể nghe rõ từng hơi thở. Bỗng một loạt súng nổ đanh chát, xé toang màn đêm!
Phỉ Vàng Pao! Chúng đã giăng bẫy.
Tiếng súng hoa cải vang lên từ hai bên vách núi. Những viên đạn ghim thẳng vào đội hình ba người. Chú Hà giật mình khi cảm thấy một cơn đau nhói nơi bắp chân – đạn hoa cải xuyên qua để lại những vết thương sâu hoắm. Nhưng đó chưa phải điều tồi tệ nhất. Chú quay sang – đồng đội bên cạnh đã gục xuống, máu phun ra xối xả. Một cánh tay của anh ấy đã bị xé toạc.
Không có thời gian để hoảng loạn, chú Hà và người đồng đội còn lại ngay lập tức bắn trả, lợi dụng địa hình để rút lui và đưa thương binh về đơn vị. Sau một trận đánh sinh tử, toán phỉ bị đẩy lùi, nhưng cái giá phải trả quá đắt. Người đồng đội mất cánh tay, vĩnh viễn không còn có thể cầm súng chiến đấu như trước. Còn chú Hà, dù vết thương đã lành, nhưng bên trong vẫn còn một mảnh kim khí – một "kỷ vật" nhắc nhở về trận chiến sinh tử năm nào.
Hành trình không gục ngã & tinh thần người lính
Xuất ngũ năm 1987, chú Hà trở về cuộc sống đời thường, mang theo cả những ký ức chiến trường và một cơ thể không còn lành lặn. Nhưng thay vì buồn phiền, chú chọn đối diện với khó khăn bằng bản lĩnh người chiến sĩ.
"chao đã từng bám trụ trong rừng già cả tuần không ăn uống đầy đủ, từng bị thương mà vẫn cố chiến đấu. Giờ làm nông, dựng nhà, nuôi con có là gì đâu!" – chú cười sảng khoái, ánh mắt vẫn lấp lánh tinh thần thép.
Và đúng như vậy! Bằng đôi tay lao động chăm chỉ, chú Hà đã từng bước xây dựng cuộc sống ấm no, cơ ngơi khang trang. Hiện nay, gia đình chú có một trang trại cà phê xanh mướt, xen kẽ những hàng keo phủ kín đồi nương. Thành quả của bao năm cần cù, chịu thương chịu khó giờ đây là một mái ấm hạnh phúc, đủ đầy tiện nghi.
Đặc biệt hơn, trong gia đình chú có một người con trai đã kế thừa truyền thống cha ông, tiếp tục khoác lên mình sắc phục của lực lượng vũ trang. Hiện anh đang công tác tại Công an tỉnh Gia Lai, trở thành niềm tự hào của cả gia đình.
Ngồi trước mặt tôi là một con người có thể cười nói như chưa từng bị thương, như chưa từng đi qua chiến đấu. Nhưng khi nghe những câu chuyện của chú, tôi hiểu rằng có những vết thương không bao giờ lành, có những ký ức không bao giờ phai nhạt. Và có một tinh thần Bộ đội Cụ Hồ chưa bao giờ lay chuyển, dù trong bom đạn hay trong cuộc sống đời thường.